Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ

Thứ ba - 26/04/2022 13:59 6.400 0
Đợt dịch Covid-19 vừa qua, tôi không may nhiễm bệnh, thời gian tự cách ly tại nhà xoay quanh giữa bốn bức tường, tôi không biết làm gì hơn ngoài việc đọc sách. Sách “Hachiko – Chú chó đợi chờ” đã trở thành liều vaccin tinh thần, người bạn đồng hành cùng tôi vượt qua bạo bệnh, giúp tôi giải tỏa nỗi nhớ hai chú cún mà tôi thường ghé thăm chăm sóc.
“Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ” của nhà văn Luis Prats là cuốn sách tôi yêu thích, được viết dựa trên câu chuyện có thật, đã giành được giải thưởng cuốn sách thiếu nhi hay nhất tại Hội chợ sách Bologna (Ý). Ngoài là một giáo viên, một biên tập viên nghệ thuật, nhà văn còn nghiên cứu về Lịch sử Nghệ thuật, Khảo cổ học. Với giọng văn mộc mạc nhưng đầy cảm xúc, kết hợp với tranh minh họa màu nước tao nhã đã thổi một làn gió mới khiến cho câu chuyện được tái hiện trước mắt chân thực hơn bao giờ hết.
Chuyện kể về mối duyên của giáo sư Ueno và chú chó Hachiko rất tình cờ, vì ban đầu, ông không mặn mà với Hachiko cho lắm, đã quên đến đón về để chú lạnh cóng ở bưu điện. Từ giây phút này, chính đôi mắt ấy trở thành sợi dây liên kết vô hình, họ luôn đồng hành, yêu thương, che chở cho nhau, đó là một thứ tình cảm rất tự nhiên, chân thành, không có gì có thể phá vỡ được. Giờ đây, tâm hồn tôi như được sưởi ấm bởi tình cảm nồng nàn mà họ dành cho nhau.
Hàng ngày, Hachiko cùng giáo sư đến ga Shibuya tiễn ông lên tàu đi làm, rồi chiều nào cũng vậy, Hachiko lại ra nhà ga đợi ông về, khi nó nhìn thấy ông bước xuống với nụ cười nửa miệng, gõ nhịp lên những viên đá cuội bằng chiếc ba toong đầu bịt bạc, nó chạy tới chỗ ông, ngoáy tít cái đuôi rồi họ cùng nhau trở về nhà. Cuối tuần, ông dắt Hachiko đi dạo và ân cần trò chuyện, kể những tâm tư lòng mình. Những tháng ngày bình yên, tươi đẹp ấy chẳng kéo dài được bao lâu thì giáo sư đột quỵ tại nơi làm việc, chưa kịp nói một lời từ biệt với chú chó của mình.
Từ đó, Hachiko đều có mặt lúc 17 giờ mỗi ngày trước ga Shibuya, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, dù bao nhiêu chuyến tàu đã cập bến, Hachiko vẫn không hề nản lòng, chú vẫn đứng đó, đợi và đợi. Tên trộm chó định bẫy Hachiko để lấy thịt nhưng đã bị người dân vây bắt, cái vòng cổ chú đeo mang thêm dòng chữ “Tài sản của ông Ueno và ga Shibuya”, chú chính là tinh thần, tài sản của toàn bộ người dân Tokyo.
Mười năm là quãng thời gian đủ dài để bất kì câu chuyện, lời hứa, con người nào cũng trở vào quên lãng, nhưng có lẽ với Hachiko, “sự lãng quên” không bao giờ tồn tại, chú vẫn đứng đợi, vẫn luôn dõi mắt hướng về dòng người đi ra từ những chiếc tàu hỏa để tìm kiếm hình bóng của chủ, Hachiko vẫn kiên trì như thế chỉ vì một lý do rất đơn giản: Giáo sư Ueno đã hứa sẽ đến đón nó “Ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về”. Niềm tin, hy vọng trở thành động lực cho Hachiko ngày ngày đến ga Shibuya và không cho mình cơ hội có thêm một người chủ mới, thứ tình cảm đó đã phá tan mọi ranh giới của sự khác biệt giữa người và vật, nó ấm áp, sâu sắc như tình cảm giữa người với người vậy!
Năm tháng trôi qua đã lấy đi sức lực của Hachiko từ một chú chó nhỏ nghịch ngợm, giờ trở nên già yếu với bộ lông tả tơi xơ xác, bốn chân run lẩy bẩy, mắt cũng chẳng thể thấy rõ, chú khập khiễng bước đi trên con đường quen thuộc. "Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ…" phía xa xa kia là một chiếc tàu hỏa đang tiến tới, Hachiko đứng dậy, từ trong tàu bước ra là giáo sư Ueno với điệu cười và chiếc ba toong thân thuộc. Buổi sáng lạnh ngày 08/3/1935, hình ảnh Hachiko nằm bất động “lạnh cóng như một bông tuyết”, thế là Hachiko đã ra đi, chú đã được đoàn tụ với chủ nhân của mình ở thế giới bên kia, một giấc ngủ dài và khi thức dậy giáo sư đã không thất hứa. Khoảnh khắc gặp lại vỡ òa trong cảm xúc, nước mắt tôi rơi, phải chăng vì trái tim tôi rung động bởi sự kiên nhẫn đợi chờ của một chú chó trung thành. Về sau, chính quyền địa phương đã tạc một bức tượng đồng nhằm tôn vinh sự trung thành, dũng cảm của chú chó Hachiko, biểu tượng của tình bạn mãi mãi.
Cuộc đời các nhân vật đã dừng lại, câu chuyện cũng kết thúc nhưng những giá trị nhân văn mà tác phẩm mang đến vẫn còn đọng lại mãi với các thế hệ bạn đọc. Đó là niềm tin bất diệt, tình bạn thủy chung của con vật đối với con người, giá trị của lời hứa, trân quý thời gian hiện hữu và một thông điệp mà Luis Prats muốn nhắn nhủ chúng ta “Chó là bạn, là để yêu thương, không phải thức ăn cho người”. Cuốn sách chỉ vỏn vẹn 152 trang, với giá 50.000 đồng, các bạn hãy đọc sách để cảm nhận điều tuyệt vời mà cuốn sách mang lại nhé! 
HUỲNH LÊ MINH THƯ

Tổng số điểm của bài viết là: 65 trong 17 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Danh mục

Hộp thư điện tử Tây Ninh
CÔNG KHAI, MINH BẠCH
Giải báo chí về xây dựng Đảng tỉnh Tây Ninh lần thứ II - năm 2022
Họp không giấy
Tôn chỉ mục đích các cơ quan báo chí
Công báo tỉnh Tây Ninh
Học tập và làm theo tấm gương đạo đức HCM
Danh sách người phát ngôn và cung cấp thông tin cho báo chí
Hướng Dẫn Dịch Vụ Công
Danh sách phóng viên thường trú địa bàn Tây Ninh
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập163
  • Máy chủ tìm kiếm46
  • Khách viếng thăm117
  • Hôm nay4,662
  • Tháng hiện tại90,618
  • Tổng lượt truy cập18,457,489
Tra cứu hồ sơ
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây