Cuộc sống này hối hả lắm, hãy dành một ngày nghỉ cuối tuần để tìm những khoảng lặng trong tâm hồn mình, để sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn. Hôm nay, có thể mình vẫn còn sống nhưng lỡ biết đâu ngày mai mình không còn trên đời này nữa thì sao. Hãy học cách yêu thương bản thân mình và cả người khác nữa. Thật hạnh phúc biết bao khi chúng ta có thể trở về nhà an toàn để kịp quây quần bên mâm cơm gia đình với không khí ấm áp mà chẳng nơi đâu đem lại được, thật hạnh phúc khi ta còn được ở bên họ ngay lúc này. Nhiều lúc vì cuộc sống hối hả ngoài kia mà ta vô tình quên mất việc ăn cơm cùng gia đình, về nhà để thưởng thức bữa cơm có cha, có mẹ và những người anh, người chị, người em thân yêu.
Mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống có một lần, vì thế hãy làm những việc mà mình thích, kể cả việc ấy có thể điên rồ trong mắt người khác nhưng miễn là ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ là được. Hãy thử một lần đừng để ý đến những lời mà người khác nói về mình, mình sống cho chính cuộc đời của mình chứ họ có sống giúp mình được ngày nào đâu. Hãy thử một ngày làm việc tốt, việc đó vừa giúp đỡ được mọi người vừa khiến tâm hồn mình cảm thấy thảnh thơi và nhẹ nhõm hơn, mặc dù chuyện ấy có thể bé tí tẹo tèo teo trong mắt người khác nhưng lại lớn lao đối với mình. Giúp một cụ già hay em nhỏ qua đường, giúp một người khiếm thị đi đến nơi họ đến nếu ta cùng đến một địa điểm... Sau cùng, lòng tốt sẽ luôn ở lại, tình người vẫn sẽ còn đó không bị nhạt phai, rồi ta sẽ có thể mỉm cười thật tươi, theo đúng nghĩa nhất vì ta đã làm được việc tốt.
Hãy sống như những đóa hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, bám rễ thật sâu để không bị bật gốc giữa giông bão như loài hoa dại – loài hoa tuy nhỏ nhưng lại có một sức sống vô cùng mãnh liệt. Hãy tập cười nhiều hơn vì “một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” và dần làm quen với việc có một lối sống có lợi cho sức khỏe. Hãy thử đi ngủ sớm hơn, ăn rau xanh và trái cây nhiều hơn, hạn chế ăn thức ăn nhanh và dầu mỡ hơn, đọc sách nhiều hơn để tăng vốn hiểu biết cho bản thân mình. Cuộc sống này thật ngắn ngủi, chẳng biết được rằng điều gì sẽ xảy ra với mình vào ngày mai, vì vậy hãy đặt điện thoại xuống, hạn chế lướt mạng xã hội để cảm nhận cuộc sống nhiều hơn, hít thở không khí trong lành vào mỗi buổi sương sớm bằng việc tăng cường rèn luyện thể dục thể thao,... Bớt sống vội sống vàng để “sống chậm lại, yêu thương nhiều hơn”.
Hãy sống vì những ước mơ của mình. Sống cuộc đời mà bạn muốn, trở thành người mà bạn vẫn ao ước, ngay từ lúc này. Hãy dũng cảm quyết định và hành động không nao núng, nghi ngờ vào bản thân. Bạn có thể phạm sai lầm, vấp ngã và đứng lên làm lại. Dù đã ngã cả chục, cả trăm lần thì ít nhất bạn cũng không phải hối tiếc vì đã không có gan thử sức mình. Ít nhất bạn đã sống hết mình, cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ, hoài bão của mình. Trong trái tim mỗi người đều có một ngọn lửa thắp sáng, ngọn lửa đó là niềm khao khát cháy bỏng nhưng thầm kín. Trách nhiệm của chúng ta là giữ cho nó cháy sáng. Mỗi chúng ta chỉ sống có một lần thôi. Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Đừng dại dột để những người thiếu ý chí, thiếu lòng tin, hay nản lòng dập tắt ngọn lửa của bạn.
Phải cố làm bằng được điều mình muốn, đi tới những nơi mình thích, hành động theo trực giác mách bảo và dũng cảm đối diện với những khó khăn. Mỗi ngày hãy cố gắng hơn một chút. Khi nhìn lại, bạn sẽ thấy mình đã đi một quãng đường dài. Trong quá trình cố gắng đạt được mục đích thì sẽ có nhưng lúc khiến bạn thất vọng, mệt mỏi, chán nản. Nhưng đừng ngã lòng, con đường đến thành công có bao giờ trải đầy hoa hồng? “Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng. Bàn chân cũng thấm đau vì nhưng mũi gai”. Hãy coi những thất bại, những nỗi buồn là thử thách dành cho sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm của bạn. Sau cùng, người ta thường chỉ nuối tiếc vì đã không làm hết sức, chẳng ai hối tiếc vì đã dám thử nghiệm.
Trên con đường nhân sinh của mình, càng đi càng thuận lợi, bước chân càng lúc càng thêm vững vàng. Trên đoạn đường tuổi già, cái nhiều thêm chính là tuổi tác, điều không thay đổi chính là tâm hồn. Nhưng trong những ngày chúng ta đang dần già đi, chúng ta đã tự đối đãi tử tế với bản thân hay chưa? Thực ra, mỗi người chúng ta ngoài công việc còn phải học cách sống một cách nhẹ nhàng thoải mái, học cách buông bỏ, bất cứ thứ gì cầm lên được thì đặt xuống được, không có bạn thì Trái đất này vẫn quay, đừng tự khiến bản thân mình luôn cảm thấy căng thẳng, cây cung nếu kéo quá căng trong một thời gian dài sẽ mất khả năng đàn hồi, trở thành vật vô dụng, con người cũng giống như vậy. Trời đất xoay vòng, chúng ta chỉ là khách qua đường vội vã; ân ân oán oán, sinh tử bạc đầu, được mấy người có thể hiểu thấu kiếp nhân sinh trong hồng trần cuồn cuộn.
Năm tháng vô tình, cuộc đời bao phiền muộn, tại sao chúng ta không thong dong tĩnh tại mà bước đi? Nửa đời người trôi qua, nửa đời sau vẫn phải tiếp tục, phải chăng chúng ta nên bỏ hết gánh nặng của cuộc đời, để bản thân học cách sống vui vẻ nhẹ nhàng, muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống, muốn vui chơi hãy cứ tận hưởng hết mình, muốn nghỉ ngơi thì hãy thả lỏng đi, bởi vì mỗi người chỉ được sống một lần, đừng tự làm khổ bản thân!
Ta phải biết ơn và trân trọng những gì mà mình đang có, đừng để khi mất đi mới tìm lại thì đã quá muộn rồi. Hãy nhớ rằng: “Có không giữ, mất đừng tìm.”. “Chúng ta chỉ sống có một lần thôi. Vì vậy, nếu có thể hãy sống tử tế với nhau, đừng vô tâm cũng đừng lừa dối nhau.”. “Chúng ta chỉ sống một lần trong đời, đừng sống quá lặng lẽ. Hãy ăn những món mình thích, đến những nơi mình muốn, yêu một người xứng đáng, và sau cùng, ở bên một người bao dung bạn đến cuối đời.”
Nguyễn Khắc Thành Đạt